Nhân Chủ Hồng Hoang: Chapter 1: Sơ chí

"Á, đầu đau quá đi mất!"

"Chuyện gì thế này? Sao chẳng nhìn thấy gì xung quanh cả? Có phải do thức đêm nhiều quá nên mờ cả mắt? Hình như không phải, rớt gan ra rồi mới phải!"

Lục Nhân, bạn bè, bạn học... bao năm thức đêm gõ bàn phím. Tối qua thức đến sáng mới đi ngủ. Vừa tỉnh lại đã đau đầu, mờ mắt, không biết là chuyện gì...

"Chào mừng đến Viễn Cổ Hỗn Độn!"

Một câu nói bất thình lình vang vọng trong đầu.

"Viễn Cổ? Còn Hỗn Độn?"

Lục Nhân nghĩ đến đây, đầu cảm thấy nặng nề, cơ thể hoang mang lên tiếng: "Thì ra đây là Hỗn Độn!"

Chỉ chốc sau, Lục Nhân mắng lớn: "Anh hai, chị hai đừng đùa nữa chứ, tôi là một con người đấy, làm thế nào sống ở Hỗn Độn? Còn nữa, vài chục năm sau biến thành miếng mồi nhét kẽ răng của Hỗn Độn Ma Thần nào đó?"

Lục Nhân sực tỉnh ra, sau đó là ngẩng đầu cười lớn không thôi.

"Ha ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế!".

Thì ra, lúc nãy trong đầu Lục Nhân xuất hiện một đoạn ký ức, bao gồm hai điều.

Thứ nhất, là nơi ra đời của Lục Nhân, được một luồng sức mạnh kỳ lạ che chở, không bị bất cứ thứ gì quấy nhiễu, nói là một con đường lớn cũng không đúng, vì nơi này chu vi 9999 trượng vuông, chỉ cần Lục Nhân không rời khỏi phạm vi này thì sống được 99 năm.

Thứ hai, là một công pháp bất hủ trực tiếp: Vô Thượng Bất Hủ Quyết, chỉ cần đột phá thì Lục Nhân không chỉ sống 99 năm mà thôi.

Theo ghi chép của công pháp, cảnh giới tu vi hỗn độn chia làm: Huyền Tiên, Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Hỗn Nguyên Kim Tiên, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, Hỗn Nguyên Thái Cực Đại La Kim Tiên, Đại Đạo kỳ, Bất Hủ Hỗn Độn.

Trong đó thì Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, Hỗn Nguyên Vô Cực Đại La Kim Tiên và Hỗn Nguyên Thái Cực Đại La Kim Tiên được gọi là Đại Đạo Thánh Nhân.

“Tu hành, tiếp tục tu hành, nên nhớ hỗn độn này không phải là hỗn độn đã nhớ trong kiếp trước, và chắc chắn sẽ xuất hiện các sinh vật như ma thần!”.

Lục Nhân ngồi xếp bằng, bắt đầu tu hành trong hư không.

Có lẽ trong quá trình xuyên việt, tư chất của Lục Nhân đã được tẩy luyện, vừa nhập môn, đã vào Huyền Tiên, thành tựu Huyền Tiên sơ kỳ.

“Sức mạnh lớn thật!”

Lục Nhân siết nắm tay lại, cảm nhận luồng sức mạnh, đừng nói là một con trâu, cho dù là một tinh cầu, cũng có thể một đấm đánh nổ tung không còn hạt bụi.

Không phải là ảo giác, mà sự thật là như vậy.

“Tiếp tục, tiếp tục!”

Lục Nhân sau khi cảm nhận lời nói, tiếp tục tu luyện.

Trong hỗn độn không có ngày tháng.

Lục Nhân lần nữa tỉnh lại, đã tu đến Kim Tiên đỉnh phong, chỉ còn một bước là vào Thái Ất. Bấm đốt ngón tay tính, Lục Nhân cảm thán thốt lên: “Lời của kiếp trước nói không sai, một lần tu hành, đã qua 30 năm, rất nhiều người đã mất nửa cuộc đời!”.

“Tiếp tục, tiếp tục!”

Lại qua 66 năm.

Lục Nhân thức tỉnh từ trong tu hành, cảm nhận chút tu vi, thầm khen rằng: “Ta đúng là thiên tài tu hành, thời gian 96 năm, đã đạt Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ, chờ ngày vào Hỗn Nguyên!”

Sau khi bồi hồi xúc động, Lục Nhân muốn tiếp tục tu hành, nhưng bị Đại Đạo cảnh cáo:

“Đạo quả? Không tu đạo quả không khác gì hủy tiền đồ? Hồng Hoang trong kiếp trước đợi đến Đại La mới có, sao lại Thái Ất đã có thế này?”

Vào chính lúc này, Vô Thượng Bất Hủ Quyền có lời giải thích truyền đến

“Huyền Tiên, Kim Tiên chỉ là khởi điểm tu hành, và bắt đầu từ Thái Ất, sẽ có mọt cái tên khác, gọi là Đạo Quả, và cũng có thể gọi là Đạo Quả Cảnh.”

Lục Nhân suy nghĩ kỹ hồi lâu, đã hiểu thông.

Không khác gì con người do đại não làm chủ mọi thứ, Đạo Quả cũng như đại não, chủ tể tu vi, Đạo Quả càng mạnh, thì tu vi càng lớn.

“Nhưng… đạo quả phải tu như thế nào? Hay là làm thế nào mới đạt được đạo quả?”

Lục Nhân suy nghĩ hồi lâu, thầm nói: “Kiếp trước có người nói ngộ đạo ngộ đạo, không lẽ cái gọi là lãnh ngộ chính là lãnh ngộ đạo quả?”

Nói không bằng làm.

Lục Nhân ngồi xếp bằng bắt đầu ngộ đạo

Số mạng có như đó đang cản trở, Lục Nhân qua lại giữa ngộ và chưa ngộ.

“Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao vẫn còn thiếu gì đó?”

Lục Nhân không cam tâm, theo miêu tả cảnh giới, Thái Ất Kim Tiên trong Hỗn Động sống được 12 nguyên hội, đúng là rất ngắn ngủi!

“Ta không muốn chết!”

Lục Nhân như đang gầm vang trong lòng. Đúng vậy, bất kỳ ai gặp phải cơ ngộ này mà không muốn chết cơ chứ.

“Nhưng rốt cuộc chuyện này là sao? Không lẽ là Đại Đạo đang ngăn trở? Không phải, trước đây Đại Đạo đã rất hoan nghênh, không lẽ lại gây khó dễ, vào lúc mấu chốt nhất, Đại Đạo chí công”.

Lục Nhân đang ngờ vực, đi quanh chỗ xuất sinh.

Đến mức ra ngoài? Với một kẻ sợ chết như Lục Nhân, tuyệt không làm.

Lục Nhân đã thành tựu Thái Ất Kim Tiên, 9999 trượng rất nhỏ, đi mọt vòng là đến.

Như vậy,

Lại qua trăm năm.

Lục Nhân đã rất bực bội, tu hành, nhưng không cách nào vào trạng thái tu hành. Không tu hành, thì không được.

“Hay là… đi ra ngoài? Không được không được, ở đây là Hỗn Độn, là nơi mà cả Đại La Kim Tiên cũng rất cẩn thận, ta chỉ là một Thái Át Kim Tiên nhỏ nhoi, bỏ đi thôi”.

“Không chịu nổi phải đi thôi!”

“Có lẽ là do chưa đến thời cơ, cần nhẫn nại đợi là được”.

Và lại qua ba tháng, Lục Nhân đã không nhịn được nữa.

“Hay là ra ngoài xem thử, nói không chừng sẽ ngộ ra gì đó? Cùng lúc là đi vòng quanh chỗ xuất sinh, nếu có gì bất ngờ thì quay trở vào”

“Được, làm như thế thôi”

Lục Nhân xoay một vòng đến vòng ngoài nơi xuất sinh, chẳng chút chần chờ đã bước ra ngoài ngay.

Đùng

Lục Nhân đích thân cảm nhận được hung hiểm của Hỗn Độn.

“May mà nơi này còn chịu ảnh hưởng của nơi xuất sinh, nếu không e là chỉ có thành tựu Đạo Quả mới thật sự qua lại giữa Hỗn Độn được”

Là đi qua đi lại thật! Nhưng cũng chỉ là đi qua đi lại mà thôi!

Lục Nhân mong có may mắn xảy ra, ngồi xếp bằng xuống, cảm nhận một số khế cơ.

Đúng vậy, vừa bước ra thì Lục Nhân đã cảm nhận được khế cơ đột phá.

Ba năm lại qua nhanh, một luồng óng vô hình tỏa ra từ người Lục Nhân, ra ngoài vạn trượng mới biến mất.

“Thì ra, đây là Đạo Quả!”

Lục Nhân nhìn chằm chằm vào đạo quả của mình, tự lẩm bẩm.

Đạo Quả, bao gồm sự hiểu biết về Đạo của Lục Nhân, kết hợp vật chất vô danh của Hỗn Độn mà thành, hình dáng như một quả, khó mà gọi tên cụ thể.

Sau đó, Lục Nhân cũng không quay lại nơi xuất sinh, tiếp tục tu luyện. Lại qua mười tám năm,. Cuối cùng tu luyện Đạo Quả đến đỉnh phong, còn một tí nữa là đột phá đến cảnh giới Đại La.

“Bây giờ thoái lui hay tiếp tục tu hành?”

Nghi vấn này chỉ tồn tại trong một niệm, cơ thể Lục Nhân xoay chuyển, lui trở lại vào nơi xuất sinh.

“A? Nơi xuất sinh đã mở rộng? 999999 trượng?

Vừa trở lại, Lục Nhân phát hiện không ổn, cảm nhận rõ lại, thì ra đã mở rộng hơn trăm lần. Chỉ là trước đó Lục Nhân rõ ràng ở vòng ngoài nơi xuất sinh, tại sao không bị bao trùm vào?

Lục Nhân nghĩ mãi không có kết quả, chỉ còn cách cho là sức mạnh vĩ đại của Đại Đạo.

“Tiếp tục, tiếp tục!”

Thần niệm của Lục Nhân quét lại một ngàn lượt nơi  xuất sinh, cũng không còn hứng thú nữa, lập tức bắt đầu tu hành.

Một năm… hai năm…

Qua ba mươi năm, tu vi của Lục Nhân cuối cùng đã tu thành Thái Ất Kim Tiên đỉnh phong, ngang hàng với Đạo Quả.

“Cuối cùng đã không còn trước sau, hay lắm. Nhưng bây giờ mới đột phá tu vi, còn đạo quả?”

Cám ơn đã xem trại qtruyen.net

Tu vi và đạo quả không gộp chung được, hai điều trên quan hệ với nhau như quan hệ giữa cảnh giới và pháp môn. Lục Nhân chỉ còn cách suy nghĩ tìm cách cùng đột phá, xoay người vào một góc an toàn ở nơi xuất sinh.

“Đại La là nhảy ra khỏi dòng sông số mạng…”

Lục Nhân từ từ chìm vào trong ngộ đạo, đạo quả và tu vi tăng trưởng cực nhanh.

Trở ngại của Đại La Kim Tiên, càng lúc càng mỏng…

Bộp bộp

Thời gian 265 năm, Lục Nhân cuối cùng đã đột phá.

“Tu đạo quả trước, sau mới trở về nơi xuất sinh tu hành. Hỗn Độn này quá nguy hiểm!?

Lục Nhân đã thành tựu Đại La, cuối cùng cảm nhận rõ nguy hiểm của Hỗn Độn. Tuy vẫn chưa gọi được tên như trước, nhưng số mạng như cảnh cáo cho hắn biết, nếu tiến vào Hỗn Độn, khả năng chết chóc đạt đến 9,9 thành.

“Hỗn Độn Phong Bạo? Hay là Ma Thần?”

Lục Nhân đã từ từ đoán ra nguồn gốc của nguy hiểm, chuyên tu đạo quả, trở về nơi xuất sinh tu hành rồi tính tiếp. Hắn có cảm giác, lần tu hành này sẽ không hoàn thành trong thời gian ngắn.

Một vạn và tám trăm năm sau, Lục Nhân mới tỉnh lại từ tu luyện, Đạo quả Đại La cuối cùng đạt đến định phong, còn xa với đạo quả Hỗn Nguyên, nhưng Lục Nhân đã thử nhiều lần, vẫn không có tiến bộ, có lẽ là thời cơ chưa đến.

Đứng lên, lại nhìn Hỗn Độn vô biên, cảm nhận được nguy hiểm trùng trùng uy hiếp được tính mạng, Lục Nhân không do dự tiến trở vào nơi xuất sinh.

“Có nguy hiểm thì tránh thế nào? Có bản lãnh thì đến đánh ta đi!

Lục Nhân đang ở vòng ngoài nơi xuất sinh, đang ảo tưởng về bên ngoài.

Cám ơn đã xem trại qtruyen.net

Sắp xếp: Mới nhất