Vạn Hải Thiên Tôn: Chapter 0

Vạn năm trước

Đông Cực của Tứ Cực Đại Lục

“Tất cả nghe lệnh, mở kết giới!”

“Thượng tôn! Trận này là mở rồi không ra được trong truyền thuyết? Chúng ta làm thế, sinh linh và bá tính ngoại giới làm thế nào!”

“Đây là ý của Tôn Hoàng, hai ta chỉ cần phục tùng. Thiên Ngoại Phi  Thạch sắp đến, còn lo gì được cho ngoại giới nữa! Mau! Còn không mở lsg không kịp nữa!

Trên trời có một tảng đá khổng lồ xuyên qua tầng mây xuất hiện trong mắt mọi người, ánh sáng của nó che cả trời trăng, tốc độ nhanh đến vô hìn, rạch phá không khí, vang vọng cả thế giới, dường như đang tuyên bố với vạn vật sự có mặt của nó. Thấy thế, các binh sĩ không còn hỏi gì thêm nữa, lập tức hành động.

“Rõ!”

“Rõ!”

“Tuân lệnh!”

Cột sáng khổng lồ từ từ bắn lên cao, thánh quang chiếu khắp đông cực, hùng vĩ hoành tráng. Nhưng vị Thượng Tôn đó thì nhắm hai mắt lại, không hứng thú cảnh kỳ quan trước mặt.

Trong lòng thầm nghĩ: “Tứ cực tụ lại, chỉ có thần lực mới cản được…”
Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Trung tâm Tứ Cực Đại Lục.

Trong Hoàng Điện.

“Khải bẩm Tôn Hoàng, kết giới Đông Cực đã mở, bây giờ chỉ còn lại kết giới Bắc Cực. Bắc Cực đưa tin đến nói Bắc Cực Thượng Tôn vì ái thê ra biển du ngoạn bây giờ chưa về, đã để lại soái ấn ra biển tìm!” Một vị đại thần đang gập người dưới đất.

“Cứ mặc ông ta…
 

Tôn Hoàng ngồi trên vương tọa đằng hắng một tiếng, thần sắc buồn bã, vào giây phút sống chết này, không còn dáng vẻ uy nghiêm gì nữa.

Chính lúc này, thế giới đang đối mặt với một hạo kiếp chưa từng có, cả thế giới chấn động mạnh. Một viên thiên ngoại phi thạch không biết từ đâu đến, đang bay lướt qua thế giới, như sứ giả tử thần, đến tuyên bố vận mệnh của tất cả mọi người.

“Khải bẩm Tôn Hoàng, cột sáng ở Bắc Cực đã bắn lên! Kết giới Tứ Cực đều đã mở!”. Một thị vệ từ ngoài Hoàng Điện chạy vào, bẩm với Tôn Hoàng, vui đến quên cả quỳ xuống.

Tôn Hoàng cũng không so đo, lập tức bước ra Hoàng Điện. Hoàng Điện được xây trên đỉnh núi cao nhất Tứ Cực Đại Lục, cũng là trung tâm của Tứ Cực Đại Lục.

Tôn Hoàng phóng mắt nhìn, chỉ thấy xung quanh đại lục đều có cột sáng bắn lên tầng mây, ngay cách ngàn dặm nhưng vẫn nhìn rõ, đủ thấy cột sáng to lớn đến mức độ nào.

Bốn cột sáng từ từ đổi hướng, bắn về phía Hoàng Điện, sau đó liên kết lại trên không Hoàng Điện. Tiếp tục tỏa ra vô số cột sáng, không khác gì lưới nhện. Tiếp đó các cột sáng liên kết lại thành một màng ánh sáng, như một bức tường thành bao trùm cả đại lục.

“Đây là kết giới Tứ Cực?” Vị Tôn Hoàng nhìn thấy cảnh này lẩm bẩm.

Vừa nói xong, ánh sáng đỏ chói mắt đã bắn đến, thiên địa thất sắc. Lúc này thiên ngoại phi thạch đã đến gần mặt đất, tất cả sinh linh trên thế giới đều ngẩng đầu nhìn cảnh tượng không thể nghĩ bàn, có cả các đứa bé đang chơi đùa, hải tặc đang uống rượu trên thuyền, và vô số quốc vương tiểu quốc.

Họ có sợ hãi, có ngạc nhiêu, có hiếu kỳ.

Đứa bé hỏi: “Mẹ ơi, sao bầu trời biến thành màu đỏ thế?”

Hải tặc hỏi: “Bọn ngươi có thấy thuyền đang chấn động không?”

Nhưng không ai trả lời họ, vì không lâu sau đó, họ đều tan thành tro bụi.

Đã biết được số mạng, nhưng không làm gì được, dù là các quốc vương tiểu quốc. Họ đều là cường giả một phương trên thế giới này, nhưng với Tứ Cực Đại Lục mà nói, họ cũng chẳng là gì, những quốc vương này đều nhìn về trung ương thế giới, ở đó là Tứ Cực Đại Lục.

Tứ Cực Đại Lục, tượng trưng cho vị trí vương triều mạnh nhất từng thời đại, cũng là trung tâm của thế giới, nghe nói nền văn minh đầu tiên của thế giới đã xuất hiện ở đại lục, tiếp đó theo dòng chảy thời gian, nền văn minh đó đã sụp đổ, nhưng đã để lại một tin tức cho hậu thế, được xem là tiên tri của thần: Trời giáng hạo kiếp, mở tứ cực, tứ cực giao nhau, chỉ có thần lực ngăn cản. Và đó chính là kết giới tứ cực, không ai biết kết giới này do ai sáng tạo ra, đã có tồn tại từ lúc sáng thế.

Vào thời bình, các quốc vương nhìn Tứ Cực Đại Lục bằng con mắt ham muốn thèm thuồng và kính sợ. Và lúc nãy, chỉ có cảm giác thế này nào cũng là mạnh được yếu thua.

Vào lúc này, họ quên đi tính toán và dục vọng mọi ngày. Có chăng là may mắn, may mắn vì lời tiên tri thành sự thật, may mắn vì thế giới này vẫn còn có sinh linh tiếp tục sống. Tuy không phải là họ, nhưng  ai bảo họ không phải là người mạnh nhất, năng lực càng lớn, thì trách nhiệm càng vĩ đại.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Kết giới Tứ Cực đã tồn tại hàng ngàn vạn năm qua, các đời vương triều có kết giới Tứ Cực đều không sử dụng đến. Lần này, kết giới tứ cực được mở lần đầu tiên từ khi có nó. Vì thế giới này lần đầu đối mặt với nguy cơ bị hủy diệt, ngoài việc tin vào tiên tri, là không còn cách nào khác. Nhưng sau khi mở kết giới Tứ Cực, không ai ngăn được và cũng không ai đóng lại được.

“Đùng” Một tiếng động lớn vang rền. Thiên ngoại phi thạch đã rơi xuống thế giới, ngay lập tức khói đen bốc cao, cả thế giới chìm trong tăm tối.

Dưới lực va chạm cực mạnh, kết giới Tứ Cực vẫn bất động, nhưng ánh sáng đã mờ đi nhiều. Thiên ngoại phi thạch xung kích cực mạnh, ngoài Tứ Cực Đại Lục ra, các đại lục khác đều nát tan từng mảnh, dân chúng lầm than.

Đại dương vì lực va chạm lần này đã trở cuồn cuộn, nước biển dâng cao, không ngừng vỗ mạnh vào tường ánh sáng kết giới Tứ Cực.

Chỉ chốc lát sau, cả thế giới đều thành đống đổ nát. Ngoài Tứ Cực Đại Lục ra, tất cả đại lục khác đều vỡ nát từng mảnh, tạo thành nhiều đảo nhỏ.

Cả thế giới cũng trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ, ngoài sóng dữ vẫn gào thét, không còn nghe được bất cứ âm thanh của sinh linh nào. Họ còn chưa kịp kêu cứu, đa tan theo mây khói.

Lúc này chỉ còn sinh linh trong Tứ Cực Đại Lục là không bị ảnh hưởng, thậm chí người bình thường cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Kết thúc rồi!” Tôn Hoàng cũng nhắm mắt lại, không nhẫn tâm nhìn thế giới bên ngoài, không vui mừng vì sống sót sau hạo kiếp. Ông ta hiểu, từ đây trở đi, cả thế giới chỉ còn mỗi Tứ Cực Đại Lục, Tứ Cực Đại Lục cũng như trở thành một nhà tù, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được. Và ông ta, là người chí cao của thế giới này, cũng không thể không gánh vác trách nhiệm.

Những ngày tháng sau đó, Tôn Hoàng đến vòng ngoài của kết giới Tứ Cực để nhìn ra ngoài. Tuy giữ được sinh linh một phương, nhưng không khác gì chim trong lồng. Nói mình bị giam trong lồng số phận, cũng có nghĩa là bị thời đại bỏ mặc.

“Chí Cao Giả của thế giới, hừ!” Tôn Hoàng tự cười.

Không còn ngoại giới phồn hoa thịnh vượng, chỉ có bị gò bó trong kết giới. Chí Cao Giả, còn gì là chí cao nữa.

Vài năm sau…

Trên một hòn đảo bên ngoài Tứ Cực Đại Lục, một người đàn ông đầu trọc đang đi trên bờ biển, áo bị gió biển thổi phần phật.

“Ôi, lại thêm một thế giới bị vạ lây.”

Ông ta dừng bước, trong tay ảo hóa ra một hạt giống sắc vàng, chôn nó xuống đất.

Người đàn ông này nhìn về hướng Tứ Cực Đại Lục, miệng lẩm bẩm: “Thế giới này vẫn còn thứ của cổ thần để lại, không biết là họa hay phúc”

Nói xong, người đàn ông cũng biến mất ngay tại chỗ.

Hạt giống sắc vàng dưới đất, từ từ nảy mầm.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Sắp xếp: Mới nhất